Cuộc sống của em tệ quá, em cũng chẳng còn đủ sức để khiến nó tốt lên. Thế nên em chỉ biết im lặng, không vùng vẫy nữa, không bất bình, không cần thiết điều gì nữa. Bao tủi hờn phải chịu em chẳng biết cất đâu cho đủ. Và em chỉ muốn nhắm hờ mắt một ngày dài lại trôi qua. Em không muốn đem tổn thương của mình đặt lên ai cũng không hi vọng ai sẽ chữa lành cho em, vì em hiểu chẳng ai đáng để bị kéo vào hố sâu của ai cả...